Sunday, September 21, 2014

• Không muốn “Sống cùng lịch sử” - Hoàng Thanh Trúc

Không muốn “Sống cùng lịch sử

 VÕ NGUYÊN GIÁP: TÊN ĐỒ TỂ KHÁT MÁU CỦA QUÊ HƯƠNG
by Bác sĩ Nguyễn Lương Tuyền

 


Bộ phim kinh phí hoành tráng nhưng không ai muốn xem

Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - "Lừng lẫy năm Châu, chấn động địa cầu" là từ ngữ mà CSVN hay cho đi kèm với trận chiến Điện Biên Phủ, nhưng mới đây một bộ phim có tựa “Sống cùng lịch sử” tái hiện sự kiện này mà nhà nước CSVN đầu tư hơn 20 tỷ để thực hiện nhưng khi mang ra trình chiếu thì không có ai mua vé vào xem”!?.(*)


ĐỪNG DỐI TRÁ, NGỤY BIỆN NỮA
ĐÃ QÚA ̣ĐỦ VÌ DÂN VIỆT KHÔNG MUỐN NGHE ĐẢNG NÓI NỮA
“Ăn cơm chúa phải múa tối ngày” (dù 100% cơm áo là của nhân dân mà chính bản thân “chúa, đảng” cũng phải bám vào bú ké để sống còn) nhưng hệ thống báo chí tuyên truyền đảng ta” thời gian gần đây cũng không thể nào nói và viết khác với sự thật, trước đó là cuộc “triển lãm CCRĐ” ngày 8/9 vừa diêm dúa, múa hát, khai mạc tưng bừng thì liền ngay sau đó đã nhận được vô số “ép phê” ngược đầy bất lợi phải âm thầm đóng cửa với lý do “mất điện, thiếu sáng” thì mấy ngày nay báo chí “đảng ta” lại nhất trí ngậm ngùi đưa tin một sự kiện văn hóa khác củng không kém mỉa mai, chua chát:

Bộ phim tài liệu có tựa đề "Sống cùng lịch sử" được hãng phim truyện Việt Nam cho ra mắt khán giả nhân dịp kỷ niệm 60 năm chiến thắng Điện Biên Phủ. Bộ phim được đầu tư kinh phí hoàn toàn của Nhà nước với số tiền lên đến 21 tỉ đồng (xấp xỉ 1 triệu USD). 

Nội dung phim đưa tuổi trẻ Việt Nam sống lại những phút giây trong chiến dịch Điện Biên Phủ năm xưa. Đặc biệt hơn nữa, trong bộ phim còn ca ngợi tướng Võ Nguyên Giáp với cập nhật hình ảnh đám tang tướng Giáp để câu khách. Dù vậy, cũng không ai buồn tới xem phim!?.

Tại "sân nhà" là Rạp Kim Đồng (trực thuộc Sở VH, TT&DL Hà Nội), “Sống cùng lịch sử” được ưu ái độc diễn chiếu trong vòng hai tuần. Nhưng trong hai tuần nằm trên lịch chiếu của rạp Kim Đồng, điều đáng buồn cười là “Sống cùng lịch sử” không bán nổi một vé nào cho khán giả!?.(**)

Vì sao đồng bào nhân dân, nhất là giới trẻ lại không muốn “Sống cùng lịch sử” (chấn động địa cầu ấy) dù vé xem phim rất bình dân chỉ nhỉnh hơn giá một tô phở!?.

Cũng đơn giản thôi, từ hiện tại người ta định hướng cho tương lai, thế giới không ai “ăn mày mãi với dĩ vãng” hơn nữa dĩ vãng ấy thông qua nhiều phương tiện giờ đây mọi người dân đã nhận diện ra sự thật, quá khứ hào nhoáng ấy là bịp bợm hoang tưởng đầy máu xương và nước mắt, sai lầm và tội ác, hơn nữa:

"Nhiều người nói rằng: Đảng CSVN đã ăn cái “sái” (sái thuốc phiện) của thắng lợi quá nhiều lần. Người ta ăn sái thuốc phiện đến sái 3 sái 4 là hết, còn sái thắng lợi thì “đảng ta” ăn đến cái sái thứ 100 rồi mà vẫn chưa chán…" (Lời Tướng Trần Độ-trong Nhật Ký Rồng Rắn)




Đúng là như vậy, lời nhận xét của ông tướng Trần Độ một công thần của CSVN, để làm mờ mắt giới trẻ, các chóp bu và tuyên giáo CSVN sẵn sàng vô liêm sỉ bới lại cái “sái thắng lợi” chỉ còn là đống tro tàn máu xương để hòa với mồ hôi nước mắt nhân dân (21 tỷ đồng) vẽ ra một bộ phim mà nhiều người thấy không cần thiết phải bỏ tiền ra xem, vì không muốn “Sống cùng lịch sử” một giai đoạn lịch sử mà suy cho cùng cần phải quên nó đi…

Bởi vì đối diện với quân Mỹ và đồng minh, để lấy Bắc Triều Tiên làm phên dậu cho biên giới phía Đông, CS Trung Quốc đã phải hy sinh hơn nửa triệu quân thương vong (wikipedia). 

Ngược lại với quân viễn chinh Pháp ở Điện Biên Phủ sát biên giới phía Nam, CSTQ đã chi viện toàn bộ vũ khí, lấy sinh mạng người Việt Nam làm đòn bẩy để quét quân Pháp đi bảo đảm cho an toàn phên dậu phía Nam mà qua tư liệu lịch sử của Trường Đại học Khoa Học lịch sử Thái Nguyên chỉ ra (trích đoạn) nguyên văn:

Mao Chủ tịch và Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc quyết định ra sức tổng chi viện cho cuộc Chiến tranh chống Pháp của CS Việt Nam, lần lượt cử Đại tướng Trần Canh thay mặt Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, Đoàn Cố vấn Quân sự do Thượng tướng Vi Quốc Thanh đứng đầu và Đoàn Cố vấn Chính trị do đồng chí La Quý Ba lãnh đạo, sang hỗ trợ Việt Nam. Nhằm đối phó với ưu thế trên không và trọng pháo mãnh liệt của quân Pháp, Quân ủy Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc mệnh lệnh cho Quân giải phóng nhân dân TQ điều động tập kết 24 khẩu pháo 105 tốt nhất, hàng chục cao xạ pháo và hàng trăm loại pháo tầm trung khác, cấp tốc vận chuyển đưa vào Việt Nam. Đứng trước tình hình quân Pháp bố phòng nghiêm mật, công sự kiên cố, hỏa lực mãnh liệt, cố vấn Trung Quốc đã chỉ đạo cách đánh gần, đào giao thông hào sát địch, còn cử những chuyên gia đào hào của Quân chí nguyện từ mặt trận Triều Tiên về nước sang Điện Biên Phủ chỉ đạo thực thi tác chiến hầm hào…(***)

Không hề tuyên truyền xuyên tạc mà là tư liệu giáo khoa cho sinh viên đại học và vì vậy mọi người và giới công dân trẻ chẳng thể nào mua vé để vào xem một trận chiến mà “đảng ta” đã huy động cha ông mình đổ máu xương để bảo vệ phên dậu biên giới cho CS/Trung Quốc, kẻ đang tước đoạt xâm lược biển đảo Việt Nam hôm nay.

Người ta muốn bịt mắt tuổi trẻ Việt 
Nam trước lịch sử như cảnh trong phim 

Và tướng Võ Nguyên Giáp lại càng chẳng thể nào là anh hùng tạo nên chiến thắng Điện Biên “lừng lẫy năm Châu” với toàn bộ vũ khí của Trung Quốc mà các tướng ra lệnh “siết cò” lại là các Đại tướng Trần Canh, Thượng tướng Vi Quốc Thanh và Cố vấn chính trị cao cấp La Quý Ba của đảng CSTQ. 

Trước sự chỉ trích kịch liệt của công chúng và báo giới về sự hoang phí trong việc chi vài chục tỉ làm phim tuyên truyền nhưng không ai thèm xem, chưa thấy “nhà nước đảng ta” chính thức bình luận gì về sự thất bại của bộ phim. Tuy nhiên, Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh vừa loan báo, sẽ tổ chức các buổi chiếu miễn phí phim “Sống cùng lịch sử” cho học sinh, sinh viên trên toàn quốc xem. 

Một lần nữa chúng ta nghiệm suy, khẳng định lời cựu Tổng bí thư CS Xô Viết Mikhail Gorbachev là không sai chút nào:

Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng cộng sản. Hôm nay tôi đau buồn mà thú nhận rằng: cộng sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá”.


Chú thích:

(***) http://lichsu.tnus.edu.vn/chi-tiet/548-Dai-thang-Dien-Bien-Phu-va-Doan-Co-van-Trung-Quoc-tai-Viet-Nam-


Chú Giáp ế ghê

Chào Bác,
Tèo xin phép Bác cho Tèo bắt chước “Địa chủ ác ghê” của bác để làm cái tựa bài hôm nay, “Chú Giáp ế ghê”, nha Bác.

Sỡ dĩ Tèo khẩn trương có meo này cho Bác là vì tình trạng đóng cửa hơi bị sớm liên tục của hai “sự cố” triển lãm: Triển lãm CCRĐ và triển lãm về Chú Giáp - phim về chú ấy cũng là một hình thức triển lãm, đúng không thưa Bác.

Triển lãm CCRĐ đóng cửa vì người dân bị bọn địa chủ cường hào mới xhcn, gian ác gấp triệu lần địa chủ xưa kia, cướp đất đến kêu oan hơi bị nhiều làm mất mỹ quan của Hà Nội, “thủ đô của phẩm giá con người”.

Trái lại, phim chú Giáp ngưng chiếu vì rạp vắng như chùa Bà Đanh. Theo báo điện tử VnExpress (*) thì bộ phim “Sống cùng lịch sử” của đạo diễn Nguyễn Thanh Vân với chi phí 21 tỷ tiền Hồ với nội dung ca ngợi chú Giáp được trình chiếu từ ngày 2/9 tại Trung tâm Chiếu phim Quốc gia và rạp Kim Đồng tại Hà Nội đã phải ngừng chiếu vì "số lượng khán giả tới xem chỉ từ 2 đến 3 người", mặc dầu trước đó, trang Facebook quảng bá bộ phim tính đến ngày 19/9 đã được… 102 lượt người thích.

Tèo “khẩn trương” vì dạo này thần tượng của bầy trẻ lung lay hơi bị nặng; đương nhiên thần tượng số một là Bác chứ còn ai trồng khoai đất này. Sau vụ vợ viếc, gái ghiếc, con kiếc, thứ bỏ thứ giết lung tung xòe của cha già DT bị phơi bày qua những chứng cớ không thể chối cãi, nay lại đến bí mật Bác bịt râu giấu mặt đi xem đấu tố bà Cát Hanh Long là ân nhân số một của Kách Mạng bị Đèn Cù của Trần Đĩnh soi tỏ, bọn cháu ngoan lại càng thêm chao đảo lập trường “ai yêu bác Hồ Chí Minh hơn các em nhi đồng” cố hữu xưa nay.

Tèo những tưởng trước “thành tích” của Bác bị tiết lộ không thể chối cãi kia đã khiến bọn trẻ nhạy cảm biết bác mất giá, nhưng còn hy vọng “Bác Hồ Lú có chú Giáp nó khôn”, nên ngày đám ma chú Giáp, bọn trẻ khóc hơn cha mẹ chết.

Thế mà nào ngờ, nay chú Giáp cũng bị ế ghê, có lẽ cũng vì Đèn Cù nói soi chiếu cho thấy người hùng Điện Biên là một tướng Tàu chứ không phải chú Giáp.

Thưa Bác, vì dân càng biết, đảng càng chết vì thần tượng lần lần bị đổ, không bằng súng đạn bom mìn, mà bằng sự thật. Hèn chi trong khi cả nước đang dậy lên phong trào “Tôi Muốn Biết”, chú Ba Ếch chẳng những đã không thỏa mãn nhu cầu “dân biết, dân bàn, dân kiểm tra” như chủ trương nói của đảng đưa ra, ngược lại vừa ra Chỉ thị 897/CT-TTg yêu cầu các Bộ, cơ quan ngang Bộ, cơ quan thuộc Chính phủ, UBND các tỉnh, thành phố tăng cường triển khai các hoạt động đảm bảo an toàn thông tin số (TTS), tức là cấm biết.

Biết nằm trong lăng Bác rầu lắm nên có meo này chia sẻ với Bác vậy.

Chào Bác,

Hai cuốn phim, hai thái độ


Bùi Lộc (Danlambao) - Một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng rất thú vị không riêng với tôi mà có lẽ rất nhiều theo dõi tin tức hằng ngày trên mạng sáng ngày 14 tháng 9 năm 2014 về sự xuất hiện của hai cuốn phim: “Sống với lịch sử” và “The Last Days in Vietnam.” 

BBC đưa tin "Phim ca ngợi Tướng Giáp hủy chiếu 'vì ế': Một bộ phim ca ngợi chiến thắng Điện Biên Phủ và Đại tướng Võ Nguyên Giáp được nhà nước Việt Nam đầu tư 21 tỷ đồng đã phải ngưng chiếu vì không bán được vé."

Trang Ba cây Trúc: Xem Phin 'Last Days in Vietnam': Những ngày cuối cùng tại Việt Nam sau 40 năm hay 400 vẫn mãi... nhớ đời. Phim tài liệu của Rory Kennedy. Phim nói về những cảnh khốn cùng, người dân Miền Nam đang trốn chạy cs; những chiếc trực thăng đáp xuống bất cứ cao ốc nào có thể của Sàigòn để đưa người ta đang hốt hoảng khi cộng quân trên đường tiến về Sàigòn ra ngoài Hạm đội đang đậu ngoài khơi biển Việt Nam.

Người trốn chạy thì đông, trực thăng chỉ có hạn, nên đã có rất nhiều người không thể trốn được, đã hoàn toàn thất vọng, sợ hãi, uể oải lê bước về nhà mặc cho số phận. 

Rory Kennedy, con của Cố Bộ trưởng Tư Pháp Robert Kennedy và cháu của Tổng thống Kennedy, đồng thời cũng là cháu của Thượng Nghị sĩ Ted Kennedy, người đã cạn tầu ráo máng cắt viện trợ cho VNCH trong những ngày cuối cùng. 

Nay chị sưu tầm và nói lại cho không những dân chúng Hoa Kỳ và cả thế giới biết rõ được sự hy sinh chiến đấu cao cả của quân nhân Hoa Kỳ, VNCH để bảo vệ tự do và những hành động thể hiện tình cảm con người cứu vớt lẫn nhau trong giây phút tuyệt vọng nhất. 

Giờ đây sau 40 năm, mỗi người cả bên thắng cuộc lẫn bên thua cuộc, xin hãy bình tâm và chỉ tưởng tượng lại một phút thôi, khi chiếc máy bay vận tải C41, hoàn toàn chỉ chở những em cô nhi sơ sinh, bị bên thắng cuộc bắn hạ khi vừa cất khỏi đường băng sân bay Tân Sân Nhất. 



Phim The Last Days in Vietnam được hai đài truyền hình và một số báo ca ngợi và đánh giá xứng đáng được trao giải thưởng Oscar.


  • Phim này được chiếu thử tại Rainier Center, Seattle và sẽ lần lượt ra mắt tại New York, Whasington DC, Boston, LA, Philadelphia, San Francisco, Berkerly, SN Rafael, San Jose, San Diego, Irvine (CA), Chicago, Denver, Minneapolis, Phoenix, Atlanta, Seattle. Rất nhiều người đang háo hức mong được coi cuốn phim này.
  • Còn Phim “Sống cùng Lịch sử” riêng phần tôi, có lẽ sẵn thành kiến. Phải thú thực mỗi khi nhìn thấy nón cối, dép râu với AK, tự nhiên tôi thấy nó có vẻ man rợ. Nó thể hiện tư tưởng cỏ dại của Đức Đạt Lai Lạt Ma. Đoàn quân này theo Đại tướng Võ Nguyên Giáp lấy thịt sống chèn pháo để tấn công Điện Biên Phủ làm tôi kinh tởm. Cho nên bây giờ giá có ai mua vé cho tôi đi coi những hình ảnh này, tôi cũng không thấy hứng thú gì. Nó không nói lên được vẻ hào hùng của người trai đất Việt, nhưng chỉ cho thấy mạng người quá rẻ, chỉ để cho người ta sử dụng.


Sau này đọc thêm tài liệu cho thấy những kế hoạch đánh chiếm Điện Biên Phủ là do tướng Lã Qúy Ba của Trung cộng, và những hoạt động, thái độ của tướng Giáp lúc cuối đời cho thấy người ta nghi ngờ về những tài năng, thành tích và khí phách của ông.

Sau mỗi chiến thắng lớn của CSVN, có nhiều người cảm thấy vô cùng sung sướng, nhưng không thiếu những người đau khổ. Họ đau khổ vì sau mỗi lần chiến thắng như thế cũng cùng lúc báo hiệu tai họa sắp giáng xuống đầu họ. Nên họ đã tìm cách trốn chạy.

Hai thái cực này đã thể hiện rõ nhất trong hai cuốn phim nêu trên. Khi chiến thắng Điện Biên Phủ vang lên, thì làng tôi tìm cách trốn chạy. Và cũng may mắn đã thoát được vào Miền Nam. Một gia đình tiếc những thửa ruộng ở lại; sau đó đã bị mang ra giữa làng bắn. Một người trong làng tôi cho biết nếu không thoát kịp chắc chắn sẽ có một cuộc tắm máu.

Sau Điện Biên Phủ là Cải Cách Ruộng Đất, đã được nhiều người nói đến khi nhà nước Việt Nam cho triển lãm “Cải Cách Ruộng Đất” trong suốt tuần qua. Rồi biến cố 75, khi quân CSVN tiến vào Sàigòn, ngoài cs nòi ra, còn có rất nhiều người giả vờ vui mừng nữa ăn theo. Nhưng rồi cuốn Phim The Last Days in Vietnam đã cho thấy những cảnh hốt hoảng, sợ hãi người ta tìm mọi cách trốn chạy đoàn quân cỏ dại này. Nhiều gương mặt ủ dũ, tuyệt vọng khi nhìn những chiếc trực thăng sau cùng khuất dạng khỏi bầu trời Sài Gòn.

Xe hơi, xe hai bánh chen chúc nhau chạy trốn hết ra bến cảng; cũng có nhiều người lao thẳng ra Vũng Tàu, xuống Lục Tỉnh, Cà Mau tìm đường ra biển. Những hình ảnh người ta hốt hoảng, sợ sệt, tuyệt vọng trốn chạy này đã thức tỉnh biết bao nhiêu nhà báo, nhiếp ảnh gia, sinh viên học sinh và nhiều người khắp năm châu chỉ vì chán ghét chiến tranh, yêu chuộng hòa bình đã mù quáng trước những lời tuyên truyền bịp bợm của cs. 

Hôm nay họ đã biết rõ được mặt trái của cuộc chiến, cuốn phim The Last Days in Vietnam là một trong những tài liệu này. Chắc chắn nó sẽ được nồng nhiệt đón chào khắp năm châu, mà còn cả ngay những người Việt Nam đang sống trong nước. Ngược lại với cuốn Phim ‘Sống cùng Lịch sử’ được nhà nước đầu tư 21 tỷ mà cho vé người ta cũng không muốn coi.

Hai cuốn phim, hai thái độ nói lên cảnh chợ chiều của cộng sản Việt Nam. Triển lãm “Cải Cách Ruộng Đất” theo cs nói là để cho thấy đảng muốn mang lại công bằng xã hội, để người cày có ruộng. Cái tàn nhẫn trong chính sách này đã được nhiều người nhắc đến là “đôn địa chủ” cho đủ chỉ số 5% mỗi xã. Có nhiều người ăn độn suốt đời cũng vẫn bị kết là địa chủ và mang ra đấu. Giá ngày hôm nay đảng quy định mỗi đơn vị hành chánh, công an, quân đội hay xã ấp là 5% tham nhũng có phải dân được nhờ không.

Cái tàn nhẫn sâu xa nhất theo tôi là khủng bố để gieo rắc sợ hãi hòng nắm linh hồn dân quê Việt Nam. Người ta giờ đây tố cáo lẫn nhau chỉ vì sự an toàn và sống còn của bản thân mà thôi. Người cày có ruộng, nhưng chỉ thời gian rất ngắn sau khi chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất hoàn tất, lại phải tập trung ruộng vừa được chia vào Hợp tác xã. Nó cho thấy đảng chỉ lợi dụng lòng tham của bần cố để dùng họ trong việc tiêu diệt kẻ thù của đảng mà thôi. Cuộc triển lãm này hoàn toàn bị phản ứng ngược (side effect), phải đóng cửa sớm.

Phim “Sống với Lịch sử” đã quăng xuống biển 21 tỷ đồng và chiếu không cũng không kiếm được người đi coi. Không biết đảng dùng những chiêu gì nữa trong thời gian tới. Cảnh chợ chiều, hàng hóa ế ẩm quá. chán quá đảng ơi.



 

Phim tài liệu 'Last Days in Vietnam'
Hoài Vũ, phóng viên RFA

2014-09-22Từ trái qua: Mark Famiglio, Bridget Kennedy-Bailey, Rory Kennedy, Jennie Famiglio và Tướng John F. Kelly tại Khai mạc Liên hoan phim Sarasota, Florida với Last Days In Vietnam của Rory Kennedy hôm 4/4/2014.

Phim tài liệu Last Days in Vietnam của đạo diễn Rory Kennedy mô tả lại những giờ khắc cuối cùng trước khi Mỹ rút khỏi Việt Nam miêu tả hàng nghìn người chen lấn trước cửa sứ quán Mỹ ở Sài Gòn; đoàn người rồng rắn lên nóc một toà nhà để lên trực thăng rời khỏi Việt Nam. Sài Gòn hỗn loạn trong 24 giờ trước khi quân đội Bắc Việt tấn công vào Sài Gòn. Bộ phim đã được trình chiếu rộng rãi vài ngày trước đây tại Mỹ.

Tháng 4 năm 1975, những đồn đoán về quân đội Bắc Việt bao vây Sài Gòn khiến nhiều người lo lắng muốn di tản khỏi Việt Nam. Lúc này, quân đội Mỹ đã rút khỏi miền Nam sau khi hiệp định đình chiến Paris được ký kết. Tổng thống Richard Nixon, từng hứa sẽ đưa quân Mỹ tái tham gia chiến tranh nếu miền bắc phá vỡ lệnh ngừng bắn, thì lại từ chức vì bê bối trong vụ nghe lén có tên Water Gate.

Người dân Mỹ lúc này không còn sức để theo đuổi cuộc chiến đã chia rẽ sâu sắc cả đất nước. Quốc hội Mỹ không mặn mà gì trước đề nghị của Tổng thống Gerald Ford về việc cấp hàng chục triệu đôla để di tản người Việt Nam làm việc cho các cơ quan Mỹ.

Trong khi đó, một vài quan sĩ quan trong sứ quán Mỹ tự mình tìm cách đưa những người Việt Nam giữa thời điểm nước sôi nửa bỏng này để di tản. Đạo diễn Rory Kennedy tái hiện những sự kiện trên trong bộ phim tài liệu mới có tên “Last Days in Vietnam”.

Nói với chúng tôi đạo diễn Rory Kenedy chia sẻ cảm nghĩ của bà ngay vào lúc này, khi cuốn phim đã hoàn tất:

Ngay cả bây giờ khi tôi xem phim tôi vẫn nóng ruột không biết điều gì sẽ xảy ra với những người Việt Nam đó: ai sẽ di tản được, ai sẽ phải ở lại. Tôi nghĩ những ký ức đó sẽ đọng lại trong tôi mãi mãi.

Khoảng 11h sáng ngày 29/4/1975 trước khi Sài Gòn bỏ ngõ, đài phát thanh của Mỹ phát đi bản nhạc White Christmas, báo hiệu chiến dịch sơ tán công dân Mỹ khỏi Sài Gòn bắt đầu. Chỉ trong vòng 24 tiếng, những người Mỹ cuối cùng rút khỏi Việt Nam. Hơn một trăm nghìn người Việt Nam làm việc cho chính quyền Việt Nam Cộng hoà được di tản trong đợt này.

Bộ phim Last Days in Vietnam có những cảnh hiếm hoi về tàu khu trục hộ tống USS Kirk tiếp nhận 17 chuyến trực thăng chở người tị nạn Việt Nam. Tàu USS Kirk lúc đó đang đậu gần đảo Côn Sơn. Đạo diễn Rory Kennedy cho biết thêm vê khúc phim này:

Chiếc trực thăng Chinook, chở đầy người Việt Nam và trẻ em không thể hạ cánh vì nó có thể phá huỷ con tàu [USS Kirk]. Vì thế, những người trên trực thăng phải nhảy xuống tàu cách nó nửa mét. Em bé 18 tháng tuổi cũng được thả từ đây.

Last Days in Vietnam” là phim tài liệu mới nhất của đạo diễn Kennedy, một người trong dòng họ nổi tiếng Kennedy. Ở tuổi 45 tuổi nhưng bà có nhiều duyên nợ với Việt Nam. Bà là cháu của cố tổng thống Mỹ John Kennedy, người ký lệnh đưa những binh sĩ Mỹ đầu tiên tham chiến ở Việt Nam. Bà cũng là người con thứ 11 của cố thượng nghị sĩ Robert Kennedy, người từng đưa ra đề xuất các con đường nhằm chấm dứt chiến tranh Việt Nam vào năm 1968.

Chúng ta không mấy trân trọng những gì xảy ra trong những ngày cuối đó mặc dù nó là một chương quan trọng trong lịch sử Mỹ. Tôi cảm thấy có rất nhiều bài học được rút ra từ thời điểm đó, nhất là trong hoàn cảnh chúng ta rút quân khỏi Iraq và Afghanistan và cũng như việc chống lại lực lượng Hồi giáo ISIS hiện nay.

Nguyễn Sơn Tùng, tuy không phải là một nhân vật trong phim nhưng sau khi biết cuốn phim được dựng lại trong bối cảnh ông cũng là một trong những người có mặt ở thời khắc lịch sử ấy đã viết cho trang web của đài Á châu Tự do những giòng sau đây:

Nửa giờ sau đó căn nhà chỉ huy bốc cháy. Chắc người Mỹ đốt cháy căn nhà và các tài liệu trước khi cuộc di tản kết thúc. Một chiếc trực thăng đáp xuống. Chúng tôi nhốn nháo và muốn ra khỏi xe. Khoảng 10 thuỷ quân lục chiến Mỹ cuối cùng bước lên máy bay, tay cầm súng nhằm chĩa vào xe chúng tôi và nói: “Mọi người ngồi im, chúng tôi trước”. Máy bay cất cánh trong khi lính Mỹ luôn chĩa súng vào chúng tôi.

Là một trong một vài trăm người bị bỏ lại trong cuộc sơ tán của Mỹ ông Sơn Tùng kể:

Nếu cuộc rút lui này xét theo nghĩa tháo chạy thì người Mỹ đã hoàn toàn thành công vì họ đã ra đi bình an vô sự. Nhưng nếu xét theo nghĩa một cuộc di tản thì họ đã thất bại vì họ đã bỏ lại một trăm người gồm phụ nữ, trẻ em rất muốn di tản nhưng không được dù hoàn cảnh vô cùng thuận lợi về thời gian, phương tiện vận chuyển, an ninh hầu như tuyệt đối. Sao người Mỹ có thể tự hào về sức mạnh, lòng nhân đạo, lý tưởng tự do, nhân quyền trong một hoàn cảnh nếu như trên!

Bộ phim tài liệu Last Days in Vietnam đang được trình chiếu ở một số rạp khắp nước Mỹ. Quý thính giả của RFA có thể xem trailer giới thiệu phim trên website của chúng tôi tại
www.rfa.org/vietnamese.


Tin, bài liên quan
Cựu chiến binh tranh luận về chiến tranh Việt nam
Bài học từ Hiệp định Geneva 1954
Cay đắng tủi nhục ngày càng nhiều
Phóng thích tù nhân ngày 30 tháng 4
Những câu chuyện về ngày 30 tháng 4
Biến cố 30 tháng 4 trong mắt các bạn trẻ
39 năm và con đường tiếp tục
30/4 – hoài nghi và nuối tiếc
Nhìn lại lần nữa hậu quả của ngày 30-4-1975



 

 

Sống cùng lịch sử hay bịa chuyện lịch sử?

 

Nguyên Anh (Chinhluan) - Tin cho hay bộ phim Sống cùng lịch sử ca ngợi Võ tướng quân và chiến thắng Điện Biên lẫy lừng do ông đạo diễn xứ lừa Nguyễn Thanh Vân làm xong chả ma nào nó thèm xem !

Bộ phim được làm từ ngân sách nhà nước và nó ngốn 21 tỷ tương đương 1 triệu đô la nhưng vì sao người dân lại thờ ơ với lịch sử nước nhà ?

Đơn giản thôi, vì trong kỷ nguyên internet này những trang lịch sử được nhào nặn bóp méo đã không còn đất sống và cái gọi là chiến thắng Điện Biên lừng lẫy năm châu đã hoàn toàn phá sản khi người dân trong nước quay lưng, dĩ nhiên điều đó cho thấy những trò tuyên truyền, nhồi sọ của csvn đã hoàn toàn vô hiệu hóa trong thời đại ngày nay.

Không riêng gì bộ phim Sống cùng lịch sử, các bộ phim tuyên truyền khác như Đam mê (10 tỷ), Mộ gió (400 triệu) khi công chiếu đều vắng ngắt như cái chùa bà đanh !

Ngoài một bộ phận người dân đã nhận thức được những giá trị ảo mà nhà cầm quyền đã tuyên truyền và biết được Võ Nguyên Giáp chỉ là một tên tướng trường làng khi không qua một trường sỹ quan nào huấn luyện có bài bản và hắn đã hiếu sát khi dùng sinh mạng của binh lính với chiến thuật biển người và đã thất bại thảm hại gây nên cái chết của 23.000 quân trong tổng số 33 ngàn binh sỹ tham chiến sau đó Vy Quốc Thanh một cố vấn TC đã đánh trận Điện biên phủ thứ 2 với 25 ngàn quân và giành chiến thắng (!) [1]

Như vậy về cái huyền thoại người hùng Điện Biên chỉ là một kịch bản láo lếu trên xương máu Dân tộc và người hùng họ Võ chỉ là một tên đồ tể sắt máu, duy ý chí và bệnh hoạn, bộ phim để bốc thơm cho hắn đã hoàn toàn phá sản khi đảng csvn cố tình lấy mủ nỉ che tai và tiếp tục kiên định con đường tuyên truyền xám một chiều.

Không chỉ những người dân ý thức được mình là con lừa trong thiên đường mù mà còn phải kể đến những người dân đã bội thực với cái cách tuyên truyền nhà đảng suốt mấy chục năm trời, họ đã chán ngán người hùng láo, dũng sỹ cuội khi thực tế cho thấy VN chỉ là một quốc gia nghèo hèn nhục nhã khi giặc đã vào tận bờ cõi khiêu khích với giàn khoan 981 mà giới chóp bu tên nào tên nấy ấm a ấm ớ khi phát biểu, một cái quốc hội tốn hao ngân sách từ tiền người dân đóng thuế với 500 tên nghị gật đại diện cho 61 tỉnh thành (!) không đưa ra được một cái nghị quyết về biển Đông, đã thấy các chiến sỹ còn đảng còn mình chỉ biết bắn giết người dân vô tội vì những lý do cỏn con cho nên đảng có hô hào cái anh hùng của mình lên đến thế nào cũng đành vô ích !

Đó là chưa kể đến nền kinh tế thị trường định hướng xhcn ngắc ngoải chờ chết, thèm TPP đến nhỏ rãi, nạn tham nhũng trầm kha,sân chơi bất bình đẳng giữa doanh nghiệp tư nhân và nhà nước thì người dân ai nấy đều bo bo thủ sẳn bao gạo ký đường chứ ai lại dại dột đem tiền mồ hôi nước mắt của mình đi mua vé xem mấy cái phim tào lao đã vậy lại còn láo toét từ đầu cho đến đuôi ?

Dù thất thu nghiêm trọng nhưng không sao cả, tiền chùa mà cho nên đoàn thanh niên cs già Hồ thông báo bộ phim trên sẽ được công chiếu rộng rãi và miễn phí cho học sinh, sinh viên toàn quốc xem nhằm “bồi đắp tình cảm của thế hệ trẻ đối với truyền thống hào hùng của dân tộc” [2]

Tiên sư cái ban tuyên huấn cùng bọn cầm c chó đái mang danh đoàn viên già Hồ nhé, đừng có mà tiếp tục bốc phét, ca ngợi, đánh bóng, tô hồng chế độ khi nó đã bốc mùi thối như shit, đừng có mà đầu độc những tân hồn trẻ thơ trinh trắng phải tiêm nhiểm những tư tưởng hận thù sắt máu mà quên đi cội nguồn dân tộc.

Với số tiền 21 tỷ đó nếu dùng để xây cầu thì sẽ có hàng chục cây cầu bê tông giúp các em học sinh vượt lũ, sẽ có những ngôi trường mới khang trang hơn những túp lều tạm bợ như chuồng heo mang danh trường học vùng cao và cũng có thế trong đó là những thiên tài về toán học, vật lý, khoa học tự nhiên của VN trong tương lai.

Chỉ khi nào những giá trị ảo không còn đất sống và những giá trị thật được tôn vinh nước Việt Nam mới có thể ngẩng cao đầu mà cất cánh trên trường quốc tế còn khi chỉ sống bằng một hào quang giả tạo và vay mượn thì sẽ không thể nào khá hơn !



Nguồn internet

Nguyên Anh
____________________
Chú thích:
[1]. http://baotoquoc.com/2013/10/13/su-that-vo-nguyen-giap/
[2]. http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=195292&zoneid=1#.VBy3QlfH3XQ

 

 

Laị có một cuộc trưng cầu dân ý không tiền khoáng hậu…


“…Ra rạp Kim Đồng: Không bán được một vé nào! Rõ ràng không cần một ban giám sát Liên Hiệp Quốc nào, không cần một ban kiểm phiếu vô tư nào: “NHÂN DÂN VIỆT NAM ĐÃ GIÕNG GIẠC TUYÊN BỐ: “KHÔNG” VỚI CÁI THỨ VĂN NGHỆ TUYÊN TRUYỀN CỦA CỘNG SẢN!”…”

Cả tuần nay, trên khắp các trang báo đủ mọi lề, rộ lên một cao trào “ném đá” vào một chuyện “vô lý tất nhiên nhưng không thể tránh khỏi”… Đó là ba anh văn nghệ sĩ nhà lước lấy tiền dân đi làm “tác phẩm” theo com-măng của Viện anh Huynh để rồi… dân bỏ phiếu: KHÔNG!

Không xem những thứ văn nghệ bày đặt để “cúng cụ” này..!

Với điện ảnh, ca nhạc, sân khấu thì cụ thể nhất bằng cách không thèm xem, không thèm nghe, thậm chí có mời, có cho không vé cũng vứt thẳng vô sọt rác! ...

Không cần học tập rút kinh nghiệm những gì đã xảy ra cách đây 10 năm, các nhà an ninh tư tưởng đã đổ ra 13 tỉ đồng cho đạo diễn Đỗ Minh Tuấn cố tạo ra một “Ký ức Điện Biên” để rồi cuối cùng, sau ba ngày ra mắt tại rạp Đống Đa, Trung Tâm Quận 5 Sài-gòn-Chợ Lớn, chỉ bán được... đúng 60 vé (!), để rồi phải …rút lui đi chiếu miễn phí ở các địa phương…kiếm …“chỉ tiêu khán giả”!!!

Ấy vậy mà năm nay, họ lại tự tiện, tự tung, tự tác, vác tiền dân quẳng ra 21 tỷ VNĐ nữa để tiếp tục “ăn mày dĩ vãng đã bị xuyên tạc” bằng một “siêu rác phẩm” “Sống cùng lịch sử” để tiếp tục ngợi ca cái chiến thắng mà người dân cũng như những “chiến sĩ Điện Biên” năm xưa đã muốn xóa đi trong “dĩ vãng …vinh quang vô ích” của mình, trừ những kẻ …nhờ nó để có cớ cao giọng “Đảng ta, Bác Hộ, và …đại tướng Võ nguyên (dù đã bị thất sủng hơn 20 năm) là muôn đời tài tình, muôn đời bất diệt!

Và… “lớp hậu sinh nối gót chúng tao đây, dù có một “số không nhỏ” đã “suy thoái trầm trọng” nên… đã trở thành “sâu bọ”, nhưng chúng tao vẫn xứng đáng tiếp tục ..đứng trên “đỉnh cao chói lọi”! Đó là điều không thể tranh cãi, không thể nào phủ nhận! Kẻ nào phản đối, sẽ “xử lý” đến nơi!


Chúng tao vẫn đứng trên “đỉnh cao chói lọi” mặc chúng mày đu dây qua sông, đói khát: Nhà đầy tớ làm việc 7000 tỉ và cảnh không có nổi một bát ăn cơm của đàn cháu bác Hồ

Nhưng than ôi! Cả lũ ngu không có nổi một tên… “bớt ngu” để tính ra rằng: Riêng cái tên phim “Sống Cùng Lịch Sử” đã làm cho mọi người ngu mấy cũng phải thắc mắc: “Lịch sử nào?” Tại sao phải có chuyện “sống cùng”? Vậy lâu nay dân ta đã “chết” cùng lịch sử hay sao mà phải nhờ các ông làm phim của đảng nhắc nhở phải sống lại với lịch sử đây ?!

Hay là… lịch sử đã “chết” đã bị ai “giết” trong lòng dân ta, nay cần phải cho nó “hồi sinh” trở lại?..., Rồi thì… “Lịch sử “Đảng Ta”? hay “lịch sử Tàu”? Nếu là lịch sử “Ta” thì Lịch sử ở giai đoạn nào ?”…vv và vv…

Đến khi biết rõ đây là cái “xái” đã hết chất kích thích thích mang tên “Điện Biên chấn động địa cầu” thì…người dân đành phải thở dài mà rằng: “Lại Điện Biên! Lại tướng Giáp tài dụng binh như thần dù chẳng học ở trường quân sự nào” và lần này làm phim chắc để phục hồi danh dự cho ông, “không phải là con nuôi mật thám Tây, không phải là “làm việc cho CIA, ”… sau 20 năm “nằm chơi xơi xúp” vừa qua!

Nghĩa là: riêng cái tên phim đã mang cái giọng dạy đời phải, phải, phải như thế này, thế nọ… phải… sống cùng lịch sử mà “đảng ta đã muốn nó là như thế”!

Và kết quả của cuộc “trưng cầu dân ý” về văn nghệ được đảng lãnh đạo và chi tiền là thế nào thì cả nước đã rõ: RA RẠP KIM ĐỒNG: KHÔNG BÁN ĐƯỢC MỘT VÉ NÀO! 

Rõ ràng không cần một ban giám sát Liên Hiệp Quốc nào, không cần một ban kiểm phiếu vô tư nào: “NHÂN DÂN VIỆT NAM ĐÃ GIÕNG GIẠC TUYÊN BỐ: “KHÔNG” VỚI CÁI THỨ VĂN NGHỆ TUYÊN TRUYỀN CỦA CỘNG SẢN!”

Mình lại muốn nhắc đến cái điều cốt lõi của vấn đề “Ai thắng ai” trong đường lối văn nghệ, qua các cuộc biểu diễn của các ngôi sao lừng danh chống cộng một thời đã đi ra hải ngoại tìm tự do sau 1975, nay trở về, dù đã ngoài cái tuổi “hết hơi” dân Việt vẫn cố xoay tiền triệu vào nghe chút dư âm thừa còn lại và báo chí (của đảng, đoàn cả đấy nhé) thì hoan nghênh đến rát mặt mấy ông “nhạc sĩ vô học” đến hôm nay vẫn cố gắng rặn cho ra một bài “ca ngợi cụ Hồ mới” mà đều biết trước là khó mà vượt qua được mấy ông Chu Minh, Thuận Yến, …đã xài hết mọi danh từ, tính từ, trạng từ, …đại ngoa-ngôn từ có thể có trong hai ngôn ngữ Hán-Việt để bộc bạch nỗi lòng với cụ mất rồi! (ở vào cái thời mấy ông này còn… “mê” ông cụ thật) chứ đâu như tình yêu vờ vẫn đối với cụ của lớp cháu của bác sẵn sàng hôn cái đít ghế của ngôi sao K-Pop hôm nay chứ thà chết không thèm xem “Những bài ca theo năm tháng” dù có “vào cửa tự do”!

Tóm lại là: Mọi cái gì gọi là văn nghệ dưới sự lãnh đạo của giai cấp vô sản (dù đại đa số họ đã …vồ hết tài sản của toàn dân để trở thành “đại địa chủ - đại tư bản đỏ) nhưng vì “nhè ra không nổi, nuốt vào không xong” họ đang cố công “chỉ đạo” thực hiện lấy được bằng bất cứ giá nào sẽ chỉ là một thứ uổng công vô ích...

Nhân dân, trừ khi bị… dí súng vào lưng bắt phải đi xem, sẽ kiên quyết bỏ phiếu KHÔNG, KHÔNG XEM, KHÔNG NGHE….TẤT CẢ NHỮNG GÌ LÀ SẢN PHẨM CỦA LÒ TUYÊN HUẤN ĐẢNG!


Đền thờ được kiến trúc theo mô típ vuông, tròn, tượng trưng cho đất và trời.


"Kim Điện"đền thờ dát vàng giá ngàn tỷ ở Bình Dương nè (khánh thành 2007), cái đoảng cần phải vàng lóe cao sang chứ đâu bèo như cái dân cần??? - mời bạn đọc xem thêm những xa hoa khó tin trong một xứ sở còn nghèo hèn như thế này ở bên dưới bài này

Bất giác mình nghĩ tới những gì khi gặp Nguyễn Minh Châu tại nhà xuất bản văn nghệ khi anh còn nước, còn tát cố vào Đồng Nai để chữa căn bệnh quái ác ung thư đã di căn của anh…

Khi nói về bài viết “liều mạng” của anh “Lời ai điếu cho một giai đoạn văn nghệ minh họa”. Nội dung cực kỳ xác đáng, thẳng thắn, nhưng… tiếc rằng (mình nói) chẳng có mấy tác dụng đến những người ăn lương đảng-nhà nước để viết theo đường lối đảng vạch ra đâu! Hầu hết đang còn… “Hèn” một cục! ...

Và Minh Châu đã gật gù đáp lại: "Ừ thì cũng cứ phải có thằng đi tiên phong như tớ chứ… thiệt tình thì….khó! ...Nhưng biết đâu 5, 10 năm nữa chẳng có được vài Solzhenitsyn, Tchukhrai ở cái xứ này?...

Và anh chàng đạo diễn mà mình coi là số 1 ở VN Đặng Nhật Minh cũng từng nói, cách đây 10 năm: ”Lời ai điếu cho một nền điện ảnh công chức” nhưng đã dám nói cụ thể tí ti là:

Xã hội Việt Nam bước vào cơ chế thị trường đã gần 20 năm mà nền điện ảnh VN thực chất vẫn là một nền điện ảnh bao cấp (!?) những người làm điện ảnh, kể cả người sáng tác đều ăn lương nhà nước…”…

Không có câu kết nhưng mình cứ tự cho phép bổ xung ….: “Vì thế , muốn vợ con khỏi đói, muốn có tí chấm mút thì, bảo gì làm nấy! Chứ sao nữa???”

Chỉ tiếc rằng không một ai (Hoặc có mà mình không biết?) dám dạ thưa các anh! Em đang chữa bệnh hiểm nghèo, xin các anh giao cho người khác! Đấy! Cái “hèn”, cái “nhục” của thằng văn nghệ sĩ là ở cái chỗ chọn thái độ sống và làm việc thế nào giữa một cái xã hội đầy dối trá, bất công và mất tự do ….

Tiếc rằng, ít người dám lựa chọn một thái độ bất hợp tác, “nghỉ chơi” chứ chưa nói khối kẻ đã thề suốt đời đi theo những ai đã biến mình từ… “sâu bọ trở thành người”!

Và mình càng thấy cảm phục cái ông Trần Độ, .. khi, cách đây 15 năm đã dám đánh đổi cả mọi vinh quang, chức tước, quyền lợi lẫn mạng sống của mình khi viết lên những dòng cực kỳ “phản đảng” như sau trong “Nhật ký Rồng Rắn”:

"Nhiều người nói rằng: Đảng CSVN đã ăn cái “xái” (xái thuốc phiện) của thắng lợi quá nhiều lần. Người ta ăn sái thuốc phiện đến xái 3 xái 4 là hết, còn xái thắng lợi thì “đảng ta” ăn đến cái xái thứ 100 rồi mà vẫn chưa chán…"

Chỉ có điều cái xái thứ 100 hay 101 lần này xem chừng khó nuốt trôi nữa rồi bác Độ ạ! Nhân dân đã lên tiếng một cách khá là thống nhất, khá là hung hồn: “XIN TRẢ VỀ ĐỂ CÁC CHÚ … XÀI NỘI BỘ! Mặc cho những lời lẽ biện bạch lấy được của mấy tay “ný nuận” , “lều báo” cố chịu đấm kiếm miếng… xôi! Nào là:

-Do có ít tiền quảng cáo quá nên công chúng không biết!

-Nào là “chưa có đủ cơ sở vật chất kỹ thuật” để làm phim lịch sử…

-Và lếu láo nhất là: Do trình độ nhận thức về cái “Hay” cái “Đẹp” của quần chúng đang còn… hạn chế!? Rồi chiềng làng hàng loạt những “thành công tự tạo” của những cái tên phim, những cái “tên đạo… của diễn viên” chứ không phải là đạo diễn, đã một thời làm mưa làm gió trên thị trường phim độc nhất, độc diễn một thời xa xưa khi dân miền Bắc còn chưa biết cái mùi “văn nghệ không cộng sản” nó ra răng?

Thậm chí sau 75, khi xem một phim Mỹ, thậm chí cả một phim “xét lại” của liên xô như “Đàn sếu bay qua” hoặc “Bài ca người lính” còn dấu dấu, diếm diếm rỉ tai nhau như thể… đi buôn thuốc phiện lậu (!), nghe một bản nhạc của P.D. , T.C.S có thể bị… tịch thu cả dàn máy và đi cải tạo như chơi!

Thế mà, khi đã trót hô “mở cửa”, khi đã “lỡ” nhận sự đầu tư của tất cả mọi nước, khi điện ảnh của các “lực lượng thù địch” đã ùa vào chiếm lĩnh các màn ảnh to ngoài phố, màn ảnh nhỏ trong nhà, mà những nhà an ninh tư tưởng vẫn cứ kiên trì “kinh tế dù có nhiều thành phần nhưng văn hóa văn nghệ chỉ có một” để tiêu tiền xả láng (hoàn toàn được phép bí mật) cho những tổ chức, nuôi béo những tên bất tài, bất tướng làm “công cụ tuyên truyền đắc lực nhất” cuả đảng, rồi …phủi tay bằng một câu: ”Chưa có tác phảm xứng đáng với tầm thời đại” trong mỗi lần tổng kết thành tích để rồi …lại tiếp tục treo giải thưởng, tiếp tục đầu tư (có “chọn… mũi gửi vàng”) rồi chờ… cái điều không bao giờ đến y như chờ chủ nghĩa xã hội dzậy!

Rõ ràng: Chẳng cần ai tuyên truyền, chẳng mất một đồng quảng cáo nhưng…. “văn nghệ đích thực” đã đánh gục toàn bộ nền văn nghệ mang danh vô sản, văn nghệ công nông binh, của quá khứ cũng như hiện tại và… tương lai đang lâm vào “ngõ cụt” đẩy các bác văn nghệ sĩ chuyên bưng bê vào chỗ… bế tắc và đói rã họng, nếu không cố “cưa sừng làm nghé” một cách trơ trẽn bằng các trò…“mông, đùi, vú, đít” bằng chiêu trò “âm nhạc để xem không phải để nghe”, bằng những cuộc triển lãm mà tác giả tự ngồi trên WC đọc sách… hay “thơ điên” đọc xong đố biết nói cái gì!?

Một lần nữa CUỘC THĂM DÒ, TRƯNG CẦU Ý KIẾN KHÔNG TIỀN KHOÁNG HẬU ĐÃ DIỄN RA RẤT CÔNG BẰNG, RẤT VÔ TƯ….

Liệu “bọn họ” có kẻ nào mở mắt? Hay vẫn cứ tiếp tục chỉ đạo làm phim, xây đền đài tiền trăm, ngàn tỉ để ngợi ca công ơn các ông “thánh sống”, “thánh chết” ở khắp đất nước, ca ngợi lịch sử do Đảng Cộng Sản viết nên bằng tiền của dân cho đến khi… chết tiệt cả lũ mới thôi?! (xem loạt ảnh dưới đây)

Lung linh đền thờ dát vàng Ngàn Tỷ tại Việt Nam

Nguồn: VietNamNet, 17/06/2013

Kim Điện được Trung tâm Sách kỷ lục VN công nhận là đền thờ lớn nhất VN. Trong và ngoài đền thờ đều được dát vàng 24k, giá trị ước tính hàng ngàn tỷ đồng.

Kim Điện tọa lạc tại thành phố Thủ Dầu Một, Bình Dương. Với diện tích 5.000 m2 nằm trong khuôn viên 9ha, Kim Điện được Trung tâm Sách kỷ lục VN công nhận kỷ lục đền thờ lớn nhất VN. Đây là đền thờ các vị anh hùng dân tộc như vua Hùng, vua Trần Nhân Tông, chủ tịch Hồ Chí Minh, đức thánh Trần Hưng Đạo và mẹ Âu Cơ.

Kim Điện được khánh thành từ năm 2007

Hành lang sáng lóa bởi vàng được dát lên vách tường

Kim Điện có 28 bộ cửa làm bằng gỗ quý, chạm khắc hoa văn cầu kỳ và tất cả đều được dát vàng

Hoành phi hoa văn dát vàng

vàng sáng lóe

đâu cũng dát vàng

Chánh điện thờ Phật Tổ, vua Hùng và vua Trần Nhân Tông

Hưng Đạo Vương nằm bên tả điện thờ

Khu thờ các danh nhân Việt Nam

còn trưng bày cục đá nở hoa nổi tiếng nữa cơ đấy

Mọi thứ đều được dát vàng sáng loáng

Tô Hải
Nguồn: VietNamNet17/06/2013
Nguồn: to-hai.blogspot.be

 

No comments:

Post a Comment